Diễm Thúy: “Bạn là người duy nhất nắm giữ hạnh phúc và ước mơ của mình”

thuy

Quá trình đến với Việt Mỹ của tôi không biết có gian truân hay li kì gây cấn như một số bạn khác hay không. Hãy xem câu chuyện mà tôi sắp chia sẻ sau đây như một cuộc trò chuyện tâm tình giữa những người bạn ẩn danh nhưng cùng chung đích đến.

Ngày bé, mẹ thường bảo: là con nít như tôi thì sướng nhất rồi. Tôi chỉ ngây ngô tròn xoe mắt hỏi mẹ “tại sao thế ạ?” Mẹ mỉm cười và xoa đầu “vì con nít vô tư vô lo, nên luôn cảm thấy hạnh phúc con ạ”.Mãi sau này, khi tôi 18 tuổi, tôi mới hiểu hết được câu nói ấy của mẹ. Nghĩ cũng buồn cười, lúc còn bé, tôi mong mình lớn thật nhanh để có thể làm được những việc vĩ đại như mẹ. Nhưng khi lớn lên rồi, chỉ ước ao mình có thật nhiều thuốc APTX 4689 của bọn tổ chức áo đen cho Shinichi uống, để cậu biến về hình hài một nhóc con tiểu học. Đôi lúc, có những ước muốn thật điên rồ, vì nó điên rồ nên tôi không có cách nào thực hiện được. Giá như thời gian trôi chậm một chút, để tôi không biết được cảm giác cô đơn khi trở thành người lớn, để tôi không biết được những áp lực vô hình đang hiện hữu bên ngoài xã hội kia, để tôi không biết được trở thành người lớn phức tạp thế nào!.

Cách đây một năm, tôi chẳng phải mạnh mẽ như bây giờ. Khoản thời gian mà tôi không thể quên, có lẽ chính là ngày hay tin mình trượt đại học. Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc tự mình viết một bức thư xin lỗi mẹ, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt, rồi không đủ can đảm đặt lá thư  lên đầu giường.

Xin lỗi mẹ, vì mùa vu lan năm ấy tôi trở thành một đứa bất hiếu!

Xin lỗi mẹ, vì mồ hôi ướt đẫm lưng còng nhưng tôi chưa thể báo đáp.

Mẹ nói đúng, khi trở thành người lớn rồi, tôi phải học, học mọi thứ, từ trường lớp đến đường đời. Học cách chấp nhận, học cách vượt qua, học cách đứng lên, học cách làm người.Ngày hay tin tôi rớt đại học, mẹ như lặng người, cha không nói nên lời. Tôi không dám nhìn vào mắt ai, vì sợ sẽ nhìn thấy những tia thất vọng nơi trên gương mặt đã đầy vết chân chim. Tôi không thở nổi, có một tảng đá nặng lắm, đang đè lên tim, thắt chặt từng cơn. Tôi chỉ biết cắn chặt môi, giữ cho mình đừng bật khóc thành tiếng. Mẹ vội ôm tôi vào lòng rồi xoa đầu bảo “không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn”.

Ngày hay tin mình rớt đại học, tôi chỉ ao ước đó là một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy thì những điều kinh khủng ấy sẽ biến mất. Tôi xách xe đạp chạy loanh quanh đường phố, phố xá lên đèn, mọi thứ vẫn tấp nập. Mọi người lướt qua tôi như những con người xa lạ, họ bận rộn với công việc của mình, chẳng ai để ý đến tôi đâu, chỉ có tôi ngốc nghếch lúc nào cũng nghĩ cả thế giới này đều xoay xung quanh mình. Nhưng thật ra không phải thế, chỉ có cha mẹ là xoay xung quanh bạn vô điều kiện mà thôi. Chẳng ai tốt với bạn mà không có mục đích cả.  Con thuyền của tôi vừa ra khơi đã gặp một trận bão lớn, mà giông bão thì lúc nào cũng tàn nhẫn!

Điều đó vẫn chưa hết,những áp lực và khó khăn khác tiếp tục dồn ép bạn vào chân tường. Đối với một đứa thi trượt đại học, điều đáng sợ tiếp theo sau cảm giác thất vọng đó chính là SỰ KHINH MIỆT. Phải, đó chính là sự khinh miệt của những người xung quanh, những con người nhìn vào kết quả để phán xét chứ không phải là quá trình của bạn. Đó chính là điều kinh khủng nhất cho đến thời điểm hiện tại mà tôi gặp phải. Ánh mắt người khác nhìn bạn sẽ khác trước rất nhiều. Lúc đó tôi lại ước, Mafia à, nếu các chú có loại thuốc giúp người ta teo nhỏ lại, cải tử hoàn đồng thì có thể thương tình cho cháu một viên để giải thoát khỏi kiếp người lớn phức tạp này không?

Những người đã từng thất bại, họ sẽ luôn ở trong tâm thế sợ thất bạimột khi quyết định làm điều gì đó tiếp theo. Và đó chính là điều kinh khủng tiếp theo mà tôi lại phải đối mặt. Mỗi khi như thế, cha lại sợ tôi nghĩ vẩn vơ. Lại pha trò làm cho tôi cười như ngày bé khi tôi ngồi thẩn thờ một mình vì bị bạn ức hiếp, tôi vẫn còn nhớ, lúc đó, cha xoa đầu tôi và bảo “miệng luôn mỉm cười, may mắn sẽ đến”

Tôi cảm thấy mình thật may mắn, quá may mắn, có thể nói là người may mắn nhất trên thế giới này, lúc đó tôi chỉ muốn hét lên thật to “Có gia đình bên cạnh, thật tốt”!

Tôi trượt đại học năm đó và có ý định thi lại. Nhưng vào một ngày đẹp trời, lướt facebook rồi tình cờ thấy page Cao Đẳng Việt Mỹ. Một cuộc nói chuyện giữa tôi và chị Ngọc ở phòng tuyển sinh của trường, chỉ 30 phút đã  khiến cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác. Định mệnh!

Và rồi tôi trở thành sinh viên năm nhất ngành Quản Trị Kinh Doanh hệ BTEC của Việt Mỹ. Mọi thứ vẫn còn quá bỡ ngỡ đối với một đứa dân tỉnh lẻ như tôi. Hoang mang lắm chứ, vì chẳng biết lựa chọn của mình là đúng hay sai. Chính tiết học đầu tiên môn kỹ năng học tập của thầy Dương Trần Minh Đoàn đã giúp tôi trả lời cho tất cả. Việt Mỹ đã cho tôi học được cách hoạch định cuộc đời mình, học được cách nhìn thế giới này theo một chiều hướng khác, không rập khuôn, không máy móc như những gì tôi từng được dạy. Nếu bạn tin rằng những đường chỉ tay nói lên số phận của bạn thì bạn cũng đừng quên rằng, chúng cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay bạn mà thôi cho nên đừng đỗ lỗi cho bất kì thứ gì.

Sau 2 học kì vừa qua, tôi chỉ thầm cảm ơn vì là thành viên của đại gia đình Việt Mỹ, vì mình dám khác biệt và đi ngược với đám đông. Ngày xưa cứ mặc định, học trường tư chỉ tốn tiền và giành cho những bọn dốt nát thì giờ đây chỉ thấy suy nghĩ ngày xưa của mình thật ngu người và kém cỗi. Vì mọi thứ trên cuộc đời này đều phải so sánh theo một tiêu chuẩn kép, nói đến giá cả thì phải kể đến chất lượng. Ở Việt Mỹ, tôi được học nhiều thứ, những bài giảng chẳng hề khô khan, thầy cô nhiệt tình. Có những hôm, thầy trò ngồi lại với nhau rồi tâm sự chuyện đời chuyện người. Tôi chưa từng nghĩ, 19 tuổi, tôi lại được tiếp xúc với nhiều người và học hỏi được nhiều thứ như thế nếu cuộc đời này không đưa đẩy tôi va vào “vòng tay’’ của Việt Mỹ. Tôi chỉ dám khuyên bạn một điều: đừng để cách nghĩ của người khác quyết định cuộc đời bạn, không nên từ bỏ ước mơ, bởi vì không ai có thể hiểu rõ bạn hơn chính bạn. Kiên định với lựa chọn trong lòng mình mà tiến về phía trước. Đừng ngại rằng ai đó sẽ khinh thường bạn, bởi nếu không có sự cho phép của bạn, không ai có thể khinh thường bạn. Bạn là người duy nhất nắm giữ hạnh phúc và ước mơ của mình.

Nói về đại gia đình Việt Mỹ thì chẳng thế nói hết qua vài câu chữ như thế này, nếu bạn không đủ tin tưởng những lời tôi chia sẻ ở đây thì có thể đến tham quan Việt Mỹ một lần để thấy môi trường ở đây như thế nào. Không tốn tiền lại được hướng dẫn tận tình, ngại gì mà không thử đúng không!

YÊU VIỆT MỸ

NGUYỄN THỊ DIỄM THÚY (BMS2015)

 

 

 

 

Tác giả: Cao Đẳng Việt Mỹ - Ngày viết: 14/08/2016

Danh mục: Đời sống sinh viên, Training, Việt Mỹ và tôi

ĐỂ LẠI CÂU HỎI NẾU BẠN CÓ THẮC MẮC