Nguyễn Duy Hải: “Cảm ơn mẹ đã buông tay cho con được tung bay”

Đúng là cuộc sống mà, chẳng nói trước được điều gì sẽ xảy ra! Sau gần một năm nhìn lại thấy sao mình thay đổi và khác quá, không nghĩ mình có được như ngày hôm nay, nhiều khi nhớ nhà cũng có vài giọt nước mắt rơi nhưng những giọt nước mắt đó vì hạnh phúc và giọt nước mắt thay cho lời cảm ơn “cảm ơn ngoại đã sinh ra mẹ và con cảm ơn mẹ cùng bố đã sinh ra một người tuyệt vời như con”.

ahi

Tôi một cậu học sinh nghèo, đen nhẻm sinh ra ở vùng miền Trung của đất nước, cái nơi đầy nắng đầy gió ấy đã tạo ra con người tôi bây giờ. Anh chị tôi vẫn thường hay đùa “bọn 97 tụi mày là chuột thí nghiệm cho BGD hay sao vậy”, nghĩ lại cũng đúng, năm thi lên lớp 10 với sự thay đổi từ môn anh lại phải thi môn sử, đến thi đại học cũng đổi mới làm người nào người đó phải co chân lên để chạy, tôi cũng không ngoại lệ. Thi xong đại học số điểm của tôi cũng không được cao lắm nhưng cũng không đến nỗi gọi là thấp, tôi nộp hồ sơ vào hai trường đại học được xem như tầm cỡ với mình như Đại học Đà Lạt, Đại học Kiến Trúc Đà Nẵng. Tôi không nghĩ rằng sẽ đậu cả hai nhưng khi có giấy báo về đều đậu cả hai trường tôi và bố mẹ tôi đều rất vui, bố mẹ thấy tự hào về tôi. Tôi quyết định chọn học Đại Học Kiến Trúc Đà Nẵng vì cũng gần nhà, đi ô tô khoảng 6-7 tiếng là về tới nhà và Đà Nẵng cũng có thằng bạn thân tôi học Bách Khoa ở đó. Sau khi tìm hiểu kỹ về trường tôi quyết định vào Sài Gòn chơi 5 ngày với chị gái (chị đi làm ở Tp HCM) và sau đó bay ra Đà Nẵng nhập học.

Lúc đầu vào Sài Gòn đi ô tô với thời gian 2 ngày 1 đêm đã lấy gần hết sức lực của tôi, nhưng khi bước chân xuống bãi xe khoảng 3 giờ sáng. Cảm giác se lạnh, tôi chợt “ Ồ” lên. Ôi Sài Gòn đây ư! lần đầu tiên đến đây và cũng là lần đầu tiên đi xa nhà nhất, xa bố mẹ, xa gia đình anh em bạn bè. Sau khi ở được 3 ngày chị tôi dẫn đi khắp cùng thành phố, cảm giác thật tuyệt khi bạn ngồi sau xe một ai đó nhìn ngắm thành phố rộng lớn này, đi ăn những quán vỉa hè, đi chơi….Tôi chợt yêu thành phố này lúc nào không biết. Rồi ngày thứ 5 cũng tới, kết thúc những ngày ăn chơi của tôi. Chị đặt vé cho tôi lên Đà Nẵng, mẹ tôi ở nhà chuẩn bị đồ để mang vào Đà Nẵng cho tôi. Sáng đó chị tôi đặt vé cho chuyến bay ra Đà Nẵng vào buổi tối, 9h bay. Sáng đó chị tôi đặt vé chị có nói với tôi “hay em ở lại đây học, không học đại học thì cao đẳng cũng được, miễn là em có được gì trong tay sau khi ra trường là được” Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi nghĩ dưới quê họ học đại học cũng về chăn trâu, đại học không phải con đường duy nhất mà là con đường nhiều người đi nhất. Với một đống suy nghĩ trong đầu tôi, tôi gọi về cho mẹ, mẹ không cho tôi ở lại vì người ở quê, họ tự hào về chuyện con học đại học lắm, giờ học cao đẳng mẹ không đồng ý. Sau khi thuyết phục mẹ cùng với sự giúp đỡ của chị gái, mẹ với bố có nguôi nguôi và nói với tôi rằng “cuộc sống sau này của mày thì mày tự quyết đi” Lúc đó tôi không nói được câu cảm ơn mẹ nhưng trong lòng tôi muốn nói lên một điều “cảm ơn mẹ đã buông tay để cho con được tự do”.

Ngày hôm sau đi xem các trường cao đẳng, tôi và chị có đi xem cao đẳng FPT vì trường mới chuyển đến chỗ mới nên chưa có gì cả, 2 chị em lại phải chạy một quãng đường dài nhờ sự giới thiệu của một anh bạn của chị về trường cao đẳng Việt Mỹ. Vừa bước chân vào trường, ôi trời sinh viên gì mà năng động, nói tiếng anh như gió thế này trời, tôi yêu trường ngay từ lần đầu tiên bước vào và quyết định rằng, tương lai của mình bắt đầu từ đây chứ đâu. Tôi ở nhờ nhà của anh em dưới quận 9, đi học cũng một tiếng. Hôm đầu tiên đi học tối đó không ngủ được, tôi bị trễ hơn 30 phút vì lạc đường tùm lum. Rồi cũng đến nơi nghe cô giáo giảng khoảng 15 phút phải về. Hôm thứ 2 cô nhờ một bạn xuống mượn bút viết lên bảng, tôi xung phong đi nhưng vì quá sớm nên cô thư viện chưa đi, bước lên nói một câu mà tôi còn nhớ mãi “dưới nớ không có ai cả” (‘nớ’ tiếng địa phương) cô và cả lớp không ai hiểu, ai cũng tròn mắt nhìn làm mặt tôi đỏ hết lên. Sau một hồi nghĩ thì tôi cũng nói cho mọi người hiểu. Đi học chỉ biết nghe và viết, không nói chuyện với ai vì bất lực ngôn ngữ. Tôi không hiểu họ nói gì và tôi nói cũng không ai hiểu, khi đọc tiếng Anh cả lớp ai cũng cười lăn trên bàn. Ôi trời thất vọng tràn trề. Sự kiện Bonding Day tôi phân vân tham gia hay không, và quyết định đi cho biết, không hiểu sao có người gọi cho tôi làm nhóm trưởng, tiếng thì không nói chuyện được nhiều vì họ không hiểu, nhưng rồi cũng làm liều, kết thúc Bonding Day cảm giác thật tuyệt khi có nhiều người bạn mới, và tuyệt hơn khi đứng trước sân khấu nhiều người nói lên cảm giác của mình “không biết mọi người nghe có hiểu không nữa’ nhưng kệ, mình thấy cảm giác tuyệt vời được rồi.

Trường có nhiều hoạt động rất thú vị và bổ ích giúp mình có thể hiểu rõ hơn ngành của mình đang học và định hướng tương lai cho mình, giáo viên như người thân như bố mẹ của mình vậy, quan tâm từng chút một kể cả việc nhỏ nhất khiến tôi bất ngờ. Ở những bài học của trường, sao thấy nó hay, thú vị với tôi đến thế, vừa lạ vừa ngại ngùng khi đứng trước bao nhiêu học sinh tập nói 1p, 2p rồi 3p, rồi như thế tôi tự tin hơn khi đứng trước mọi người hay môn học giáo dục giới tính làm tôi hiểu rõ hơn về những kiến thức mà trước đây chưa nghe bao giờ, hiểu sao người ở quê cứ hơn tôi 1-2 tuổi lấy vợ lấy chồng hết rồi đó. Có những môn học mà khiến tôi bất ngờ hay sự quan tâm của giáo viên đến từng học sinh.

Bây giờ sau gần một năm nhìn lại thấy sao mình thay đổi và khác quá, không nghĩ mình có được như ngày hôm nay, nhiều khi nhớ nhà cũng có vài giọt nước mắt rơi nhưng những giọt nước mắt đó vì hạnh phúc và giọt nước mắt thay cho lời cảm ơn “cảm ơn ngoại đã sinh ra mẹ và con cảm ơn mẹ cùng bố đã sinh ra một người tuyệt vời như con” cảm ơn thầy cô, bạn bè, anh chị đã luôn bên tôi trong suốt hành trình đã qua và phía trước cuộc sống phía trước còn dài và assignment còn nhiều chông gai. Chúc mọi người học và làm việc thật tốt.

ÔI! VIỆT MỸ ƠI, MÃI YÊU

 

NGUYỄN DUY HẢI (BMH2015)

Tác giả: Cao Đẳng Việt Mỹ - Ngày viết: 03/11/2016

Danh mục: Đời sống sinh viên, Training, Việt Mỹ và tôi

ĐỂ LẠI CÂU HỎI NẾU BẠN CÓ THẮC MẮC