Như Ý: “Thầy cô của mình ấy, giống như những người cha, mẹ của chúng mình”

“Học là để hoàn thiện hơn, để được trang bị kiến thức, kỹ năng nền tảng và có thể làm được những gì mình muốn tốt hơn.”

nhu y

Vậy là một mùa thi đại học nữa đã trôi qua và những bạn trẻ của chúng ta lại tất bật đi tìm kiếm một nơi “dung thân” sau những tháng ngày cấp 3 miệt mài. Có lẽ ai cũng trăn trở rất nhiều trước quyết định mà người ta vẫn cho là quan trọng nhất cuộc đời ấy, lo sợ được mất. Mình cũng từng như thế và mình viết bài viết này để chia sẻ về việc chọn ngành, chọn trường của bản thân.

Lựa chọn dựa vào chính bản thân mình

Mình vẫn nhớ những ngày mình học cấp 3 hầu như chẳng mấy khi vui vẻ vì bị đè nặng bởi nỗi trăn trở về ngành nghề, về trường đại học. Ba thì bảo ba mong mình học y sĩ, mẹ lại muốn mình học công an, bạn bè thì bảo nên học ngành này vì nó “hot”, ngành kia vì nó dễ tìm việc làm. Mình tự hỏi mình nên học ngành gì, nên học trường nào thì mới tốt nhất?

Có khá nhiều bài viết và lời khuyên rằng hãy chọn ngành mà bản thân thật sự yêu thích, hãy chọn ngành mà bản thân có khả năng làm được hay hãy chọn ngành mà xã hội đang cần. Dĩ nhiên, vấn đề nào cũng sẽ có những ý kiến, quan điểm khác nhau, nhưng với mình thì đều như nhau cả. Bởi vì một người trẻ chỉ vừa rời khỏi ghế trường cấp 3 như mình khi đó, chẳng biết bản thân thật sự yêu thích cái gì, có thể làm được gì hay xã hội đang cần gì và mình cũng tin là có rất nhiều bạn giống như mình.

Đứng trước những ý kiến, quan điểm khác nhau và nỗi hoang mang, mình đã chọn ngành với suy nghĩ đơn giản hơn rằng cái gì mình hiểu biết về nó nhiều nhất thì sẽ có thể làm tốt, cái gì bản thân mình muốn làm, thì sẽ có động lực để làm. Và vậy là mình lựa chọn ngành Quản trị kinh doanh với một chút kiến thức về nó, vì ngoài nó ra mình chẳng biết gì về những ngành khác và cũng không nghĩ sẽ có ngành nào mình muốn làm hơn nó. Sau khi lựa chọn được ngành, mình lại tiếp tục hoang mang về việc chọn trường. Giữa rất nhiều trường như thế, học trường nào thì mới tốt đây? mình tự hỏi bản thân như thế. Mình cân nhắc đến khả năng đậu đại học, cảm thấy khả năng để mình vào một trường đại học tốt thật sự không cao, chi bằng cứ lựa chọn cao đẳng – phù hợp với khả năng của mình hơn. Và vậy là giữa rất nhiều trường cao đẳng, mình chọn trường Cao Đẳng Việt Mỹ.

Việt Mỹ với mình có một cái duyên rất lạ. Khi mình còn đang trong quá trình tìm kiếm trường, thì tình cờ được  biết đến trường qua facebook, nhưng rồi mình đã bỏ qua. Sau đó một thời gian, mình tình cờ đọc được bài diễn văn của thầy Trần Vinh Dự, bài viết thật sự rất hay và mình cảm nhận được cái tâm của thầy. Rồi mình lại nghĩ đến Việt Mỹ một lần nữa, nhưng lần này vẫn là phân vân. Mãi cho đến ngày những người bạn cùng chí hướng với mình đề cập đến Việt Mỹ một lần nữa, thì lúc này mình mới để tâm tìm hiểu thật kỹ về trường. Ba lần cái tên Việt Mỹ xuất hiện, mình mới lựa chọn. Xem cái duyên này có to không chứ? Mình chọn được ngành, rồi chọn được trường, nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Cũng như rất nhiều những bạn khác, mình vấp phải phản đối của gia đình. Mọi người chỉ quen với những ngành nghề có danh tiếng, chỉ thích những ngành nghề mà “nghe như người ta nói thì nó dễ xin việc”. Chỉ biết đến những trường đại học danh tiếng, điểm đầu vào cao ngất và luôn e ngại với những trường cao đẳng.

Để được học ngành và trường mong muốn, mình đã ngồi xuống trò chuyện cả một buổi tối với ba để thuyết phục ba ủng hộ quyết định của mình. Mình hỏi ba rằng “danh tiếng có thật sự quan trọng hay không? Mục đích của việc học ròng rã nhiều năm trời có phải chỉ để xin việc làm? Trường đại học danh tiếng, điểm đầu vào cao ngất ngưỡng có phải là nơi duy nhất đào tạo nên được những con người thành công?” Mình nói với ba là mình nghĩ mình không đi học để tìm danh tiếng, cũng không chỉ để xin việc làm, mà học là để hoàn thiện hơn, để được trang bị kiến thức, kỹ năng nền tảng và có thể làm được những gì mình muốn tốt hơn. Và rằng, không chỉ có mỗi trường đại học danh tiếng với điểm đầu vào cao thì mới đào tạo được người thành công.

Mình hứa với ba là nếu được làm điều mình muốn, thì mình sẽ làm tốt, sẽ tự chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình. Ngày mình rời khỏi nhà để đến thành phố đi học, ba muốn đi cùng để lo chỗ ở, mình bảo với ba rằng mình đã không lựa chọn theo mong muốn của ba, thì cái gì tự lo được sẽ không để ba lo thêm nữa. Điều này có vẻ hơi ngông, nhưng thật ra mình chỉ muốn chứng minh với ba là mình sẽ làm tốt với lựa chọn của mình. Và thực tế là sau đó thì ba ủng hộ mình nhiều hơn và cũng an lòng hơn.  Mình nhận ra rằng khi lựa chọn, cần nên dựa vào chính bản thân chứ không phải là dựa vào những gì người khác nói và để được tôn trọng cũng như ủng hộ quyết định, thì cần phải độc lập.

Việt Mỹ và tôi – Vì lựa chọn đúng, nên cảm thấy hạnh phúc.

Ấn tượng đầu tiên của mình về trường Việt Mỹ là nó khá nhỏ so với tưởng tượng. Song lại khá tiện nghi, chuyên nghiệp và thoải mái. Mình còn nhớ vào một buổi Open Day trước khi khai giảng, thầy Dương Trần Minh Đoàn hỏi mọi người cảm nhận như thế nào về trường, mình trả lời một câu “em thấy thoải mái”. Mọi người đều bật cười. Thật ra nghe bên ngoài thì câu nói ấy có vẻ khá là ngốc và buồn cười, nhưng mà không phải là khi đến trường thì bản thân cảm thấy thoải mái là điều quan trọng hơn hết thảy sao? Mình nghĩ người ta quan tâm đến cơ sở vật chất, đến chất lượng giảng dạy, đến môi trường học tập thì chung quy cũng là để khi đến trường cảm thấy an tâm và thoải mái. Và mình thì cảm thấy vừa lòng, an tâm, nên mình bảo là mình thoải mái, đó là điều quan trọng.

Khi đi học, mình chưa từng nghĩ đến việc sẽ đến trường và học cách chào hỏi, cách đi thang máy như thế nào cho đúng, nên sử dụng toilet như thế nào và cả việc…được phát bao cao su khi đề cập đến vấn đề tình dục an toàn. Thật là lạ, đúng không? Nhưng trường đã dạy những thứ như vậy đó. Không chỉ như thế, còn nhiều những thứ tưởng như đơn giản và nhỏ nhặt, nhưng khi được dạy thì mới nhận ra tầm quan trọng của nó. Có thể nói, sau khi học xong những điều nhỏ bé và kì lạ đó, mình đã thay đổi khá nhiều, trở thành một người có ý thức hơn, biết chú trọng hình ảnh của bản thân nhiều hơn.

Việt Mỹ đối với mình luôn có những điều rất lạ, rất khác, khiến mình đôi lúc cảm thấy mình sắp phát điên lên được, đôi lúc lại cảm thấy yêu thương thật nhiều. Mình muốn kể một vài câu chuyện, để mọi người thấy được Việt Mỹ trong mắt mình.

1.      Câu chuyện về mình và assignment.

Ở Việt Mỹ, có một điều mà học kì nào mình và bạn bè cũng phải than vãn, đó là phải viết assignment. Lần đầu tiên mình tiếp xúc với assignment, phương pháp học mới làm mình cảm thấy rất mệt mỏi, mất phương hướng và chán nản. Mình đã luôn nghĩ rằng mình không hợp với cách học này, mình thật sự rất mệt mỏi và sẽ không làm được, chắc chắn không làm được. Mình đã mệt mỏi đến mức muốn bảo lưu kết quả, dừng đi học một năm. Nhưng rồi được bạn bè khuyên bảo, cùng với tình cảm mà mình dành cho bạn bè, cho thầy cô và nhờ vào sự giúp đỡ của tiền bối khóa trên, cuối cùng mình cũng đã vượt qua và hoàn tất assignment. Vẫn nhớ rất rõ, khoảnh khắc mình nộp được assignment, mắt cay cay, suýt khóc. Bởi vì nếu không may mắn được động viên, mình đã bỏ lỡ và chắc có lẽ đã phải rẽ theo hướng khác tệ hơn mất rồi. Assignment trong mắt mình đã từng khó nhằn như vậy, nhưng vượt qua rồi, nhìn lại cảm thấy cũng không đến nỗi nào và tất cả các kiến thức trong assignment mình đều nhớ rất sâu. Đúng thật là cái gì cũng có cái giá của nó và assignment có thể khó, có thể mệt, nhưng những điều nhận được thật sự rất xứng đáng.

2.      Câu chuyện về teamwork và những tháng ngày vất vả nhưng vô cùng có ích.

Có một giai đoạn, lớp mình được giao nhiệm vụ tổ chức một talkshow, nhưng lại không may là cùng lúc đó cũng diễn ra cuộc thi 50 Dollars Challenge. Một cái là buộc phải làm, một cái là không muốn bỏ, và vậy là nhóm mình – NTV phải làm cùng một lúc hai việc.Từng có những ngày chúng mình phải làm mọi thứ đến tối muộn mới được về nhà, về đến nhà cả người đều uể oải. Rồi cả những ngày phải lang thang ở phố đi bộ để bán hàng, những ngày dãi nắng, dầm mưa cùng nhau. Thật sự mà nói thì bao năm được ba mẹ bao bọc ở nhà, lần đầu mình phải làm việc nhiều đến thế, có đôi khi thật sự rất mệt. Nhưng mà bên cạnh mình có các thành viên trong nhóm, tụi mình có thật nhiều kỉ niệm với nhau, buồn có, vui có và hơn thế nữa là chúng mình đang làm việc có ích, nên dù có mệt thì lúc nào mình cũng thấy vui vẻ và tích cực. Sau mọi thứ, mình học được cách cùng làm việc với người khác, mình biết cách cho đi yêu thương, nhận lại yêu thương, nhờ đó mà mình càng trở nên thân thiết với các thành viên hơn. Mình thật sự cảm thấy rất ý nghĩa.

3.      Câu chuyện về những người thầy có tâm.

Thầy cô của mình ấy, lần đầu gặp là thấy thích ngay, rất dễ gần và thoải mái với sinh viên nhiều hơn so với mình tưởng tượng nhiều lắm.Mặc dù trước đó mình tiếp xúc không nhiều, nhưng mình đã cảm thấy như thế rồi.Về sau được tiếp xúc nhiều hơn thì mình lại càng cảm thấy đúng và mình thích nhiều hơn nữa.

Thầy cô của mình ấy, không chỉ giảng dạy ở trên lớp, có cơ hội là còn dạy chúng mình nhiều điều khác ngoài cuộc sống nữa.Thầy cô dạy chúng mình chăm sóc đời sống tinh thần, dạy chúng mình biết yêu thương và sẻ chia.

Thầy cô của mình ấy, lúc nào cũng lắng nghe học trò, luôn giúp đỡ và tạo điều kiện cho chúng mình học tập và làm việc.

Thầy cô của mình ấy, còn nhiều thật nhiều điều tốt, mà phải tiếp xúc rồi mới hiểu, dùng lời nói thì sẽ thành sáo rỗng ngay.

Thầy cô của mình ấy, giống như những người cha, mẹ của chúng mình.

Mình đã cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc với lựa chọn của mình – Việt Mỹ

Cuộc sống của mình trước khi vào Việt Mỹ chẳng mấy khi vui vẻ và càng chẳng bao giờ cảm nhận được như thế nào là hạnh phúc. Vào Việt Mỹ, mình có cơ hội gặp được bạn bè của mình, thầy cô của mình và nhiều người khác, mình học hỏi được rất nhiều thứ và trở nên vui vẻ hơn, tích cực hơn. Trước kia, mình luôn ước mình học thật nhanh để ra trường và có công việc làm, nhưng mà sau khi vào Việt Mỹ và trải qua mọi thứ thì mình không nghĩ như thế nữa. Mình chỉ nghĩ, mình cần phải yêu thích mọi việc mình làm, rồi làm nó thật tốt và thật lòng thì… bây giờ mình không muốn nghĩ đến chuyện ra trường đâu, vì mình vẫn muốn gặp bạn bè và thầy cô của mình thật nhiều và thật lâu nữa. Dạo này mình hay cảm nhận được là mình đang hạnh phúc. Trước kia mình chẳng bao giờ hát hò ngân nga giai điệu một bài hát nào, cũng chẳng mấy khi thật sự cười, nhưng mà gần đây thì mình bỗng dưng làm điều đó nhiều hơn. Mình thật sự là đang cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Mình sẽ không nói Việt Mỹ có thể làm cho con người ta cảm thấy tích cực, vui vẻ và hạnh phúc, mà mình chỉ nói, lựa chọn đúng đắn mới làm nên những điều ấy.

Mình hạnh phúc với lựa chọn của chính bản thân mình như thế đó, còn bạn, bạn sẽ hạnh phúc với lựa chọn của chính bạn chứ?

Nguyễn Thị Như Ý – BMS2015

Tác giả: Cao Đẳng Việt Mỹ - Ngày viết: 14/09/2016

Danh mục: Đời sống sinh viên, Việt Mỹ và tôi

Tags: Việt Mỹ và Tôi

ĐỂ LẠI CÂU HỎI NẾU BẠN CÓ THẮC MẮC