Tuyết Hằng: “Điểm khởi đầu là tôi đã có được một cuộc hành trình đáng hy vọng”

Khi đặt tay viết nên những dòng tâm sự này tôi thấy khá bối rối và mông lung. Tâm trí tôi như một cuộn phim quay ngược thời gian để nhớ về tôi của ngày xưa ! Ngày tôi chẳng phải là cô sinh viên ngành Quản trị kinh doanh của trường Việt Mỹ !

tuyet hang

Hoài niệm về quá khứ ấy, đó là những tháng ngày tôi bị mơ hồ về cuộc đời của mình. Tôi chỉ biết học và học, tôi nghĩ mình phải học nhiều để vào được cánh cổng trường đại học thì cuộc sống của tôi mới hạnh phúc và mãn nguyện. Những năm cuối cấp 12, là những chuỗi ngày áp lực kinh khủng! Nhiều đêm tôi không ngủ mà cật lực ngồi giải đề đại học tới sáng, đôi khi làm bài không tốt bị thầy cô la mắng, giữa đêm khuya ấy ngồi làm bài mà không biết sao nước mắt tôi lăn dài trên gương mặt, rất nhiều cảm xúc đan xen nhau khó thể giải thích. Lúc ấy, tôi cũng không tin được một người luôn vui vẻ, vô tư như mình có thể dễ dàng tổn thương bởi những điều nhỏ nhặt như thế! Tôi muốn vào đại học nhưng ở một trạng thái đối lập khác tôi luôn tự hỏi mình đâu mới là ước mơ tôi hằng kiếm tìm? Đâu mới là điều tôi muốn từ tận đáy lòng!

Rồi ngày thì đại học cũng đến, khi nhận được kết quả trong tay, cảm giác tôi vô cùng sung sướng vì mình đạt được số điểm khá cao 21.5. Tôi biết đó là kết quả của quá trình nỗ lực không ngừng của bản thân, tôi rất tự tin là mình sẽ đậu được ngành Đông Phương học mà mình đề ra lúc đầu. Thế nhưng ông bà ta nói đúng “Nói trước bước không qua” Mọi thứ đều có thể xảy ra vào phút thứ 99 theo một chiều hướng mà bạn sẽ chẳng bao giờ ngờ tới! Tôi…..đã rớt! Ngày cuối cùng để chốt danh sách ấy tôi bị đá không thương tiếc chỉ vì thiếu 0.25! Khi ấy, tôi chỉ biết đi vào phòng một cách lặng lẽ, suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vô cùng buồn và trống rỗng! Tôi không biết mình sẽ làm gì đây? Như một kẻ đang đứng giữa ngã ba đường, tôi phải tự mình đưa ra sự lựa chọn: Một là học đại học với ngành tôi chọn đại để cố giữ cái sĩ diện mà xã hội áp đặt “Không học đại học là đồ bỏ đi!”. Hai là tôi sẽ chọn hướng đi mới, không đại học cũng được và tôi sẽ làm điều tôi thích! Bằng một niềm tin mãnh liệt rằng cuộc đời mình phải tự mình làm chủ nên làm những gì ta thấy vui vẻ và hạnh phúc, tôi đã quyết định chọn cho mình một hướng đi mới mà tôi của hôm nay phải thầm cảm ơn mình của quá khứ vì đã tạo một bước ngoặt mới cho tôi của bây giờ!

Tôi quyết định rút hồ sơ đại học! Một động lực nào đó thúc đẩy tôi phải làm thế vì tôi không thể học nếu bản thân không có động lực và đam mê. Tuổi trẻ này không đủ dài để cho tôi sống hoài phí theo năm tháng và làm điều vô nghĩa! May mắn trong cuộc đời này là tôi có gia đình, có ông bà ngoại- những người luôn yêu tôi vô điều kiện và sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì tôi. Khi đưa ra quyết định ấy, ông bà ngoại luôn là người ủng hộ tuyệt đối, không ngăn cản và cũng chẳng nói gì vì họ biết tôi đang buồn nhiều lắm! Ngày hôm đó, ông ngoại chở tôi đi rút hồ sơ. Xe lăn bánh mà lòng tôi cũng rối bời, biết bao suy nghĩ ập đến trong tôi nào là tôi có nên thi lại? Tôi sẽ qua học trường khác hay mình không học nữa mà đi làm? Suốt quãng đường đi hai ông cháu nói với nhau không ngừng, mọi ý tưởng tôi đưa ra ông đều đồng ý và khen hay. Gia đình tôi là thế luôn tôn trọng và không bao giờ ép buộc tôi điều gì! Quả thật tôi quá may mắn khi có một gia đình như vậy!

Tôi là người không tin vào định mệnh nhưng khi nghĩ về Việt Mỹ chợt nhận ra nhiều điều bất ngờ và hữu duyên. Giữa lúc tôi đang bối rối ấy, tôi bỗng nhận được tin nhắn trên face của chị Ngân bên trường Việt Mỹ hỏi tôi “Kết quả thế nào rồi em ?” Tôi cũng tâm sự với chị những chuyện đã xảy ra với mình lúc này. Khi đó, chị ngỏ lời mời tôi đến trường Việt Mỹ tìm hiểu xem thế nào. Giai đoạn ấy, bản thân tôi không thích các cuộc mời gọi từ các trường đại học và không có ý định vào cao đẳng vì cảm thấy không đáng tin cậy và chất lượng! Thế nhưng trong lòng chợt nhớ lại những lần gặp tình cờ với trường trong quá khứ khiến sâu thẳm trong đáy lòng có ánh nhìn rất tích cực và thiện chí về trường. Đó là khi Việt Mỹ sang trường tôi đặt câu hỏi và trao quà, một sự tình cờ là tôi nhận được nhiều quà nhất. Một kỷ niệm khác ấy là khi tôi tham gia tuyển sinh, trường đầu tiên mời tôi đến tư vấn là trường Việt Mỹ. Những lần hữu duyên đó cho tôi niềm tin mà đặt cược bản thân mình rằng tôi sẽ đến Việt Mỹ tìm hiểu ngay ngày hôm nay và chuyến đi định mệnh ấy đã bắt đầu…

Một buổi chiều 20/08/2015, mưa rơi nặng hạt trên suốt quãng đường đi. Tôi và ông ngoại đến trường có một chút ướt mưa và nhiều nỗi băn khoăn. Việt Mỹ tạo cho tôi cảm giác ấm áp, thân thiện trong lần gặp gỡ tìm hiểu ấy. Chị Ngân tư vấn rất nhiệt tình tạo cho tôi cảm giác rất thoải mái và tôi nhận thấy rằng môi trường Việt Mỹ rất chuyên nghiệp. Dự định lúc đầu chỉ là tìm hiểu và tôi chưa có ý định sẽ học nhưng cứ dần dần bằng một điều kỳ diệu nào đó, tôi thấy thích nơi đây và muốn trải nghiệm thật sự. Đối với tôi ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng vì nó giúp định hình trong mắt người khác bạn là người như thế nào! Việt Mỹ trong ánh nhìn đầu tiên tạo cho tôi một ấn tượng đẹp về tác phong chuyên nghiệp và sự gần gũi, dễ mến đến đáng yêu! Qua lời tư vấn, tôi cực kỳ ấn tượng và thích chương trình BTEC. Buồn thay một điều là ngành tôi nghĩ sẽ học ở trường không có trong BTEC. Tôi muốn học ngành PR nhưng chương trình chỉ có hai ngành là Quản trị kinh doanh và Quản trị khách sạn. Điều tôi tự cười bản thân mình nhất lúc đó là mình vừa rút hồ sơ vì không thích quản trị khách sạn. Đã thế năm cấp 3 từng tuyên bố thẳng thừng “Hằng ghét nhất là quản trị kinh doanh vì phải tính toán, sau này không bao giờ học quản trị kinh doanh” Ấy thế mà ông trời đã đưa mình vào tình huống khó xử này! Nghịch lý nhất là lúc đó sao tôi không lựa chọn từ bỏ mà muốn suy nghĩ thêm vì cảm thấy hứng thú với chương trình BTEC. Thế là tôi có 4 ngày suy nghĩ trước khi chương trình bắt đầu…

Trở về nhà tôi cứ đắn đo mãi giờ mình phải chọn thế nào đây ? Chỉ trong một ngày mà sao tôi phải chọn lựa rất nhiều mà nó đều vô cùng quan trọng,có tầm ảnh hưởng đến cuộc đời tôi sau này cả! Tôi nhận được cú điện thoại của út-người rất thương và gắn bó với tôi rất nhiều, út giận vì tôi không nói cho út biết nhưng tâm trạng lúc đó tôi cực kỳ tệ, mọi lời nói đều trở thành sự chỉ trích nên trong phút nóng giận tôi đã lớn tiếng với dì út mà đến bây giờ cuộc nói chuyện điện thoại ấy vẫn in đậm trong trái tim tôi và mang một chút hối lỗi!  Đó là một tháng 8 đầy biến động và tuổi 18 nhiều sự bồng bột!

Con không đi học đi học nữa, con đi làm cho cả nhà vừa lòng được chưa! Nói hoài con mệt quá!

– Nói vậy mà nghe được hả! Có chuyện gì thì cả nhà cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Lúc nào cũng chỉ biết bản thân mình, mới vấp ngã tý mà vậy rồi sau này làm sao mà ra đời được! Nếu muốn học ở Việt Mỹ thì học đi !

–  Con không biết chọn sao con thích BTEC mà hai ngành đó con không thích!

 – Vậy học quản trị kinh doanh đi, không phải hồi nhỏ nói thích marketing sao? Cứ học thử nếu không thích cả nhà cùng nhau nghĩ cách khác!

“Cả nhà cùng nhau” là động lực khiến cho tôi có sức mạnh và hai ngày sau tối quyết định đăng ký ngành Quản trị kinh doanh. Tôi biết khi ấy mình đã chấp nhận mạo hiểm, đánh cược chính mình với một lối suy nghĩ cứng rắn: Tôi còn trẻ, tôi không sợ sai chỉ sợ nuối tiếc! Nếu học không thích tôi sẽ ngưng và tiếp tục cuộc hành trình đi tìm lý tưởng của mình bởi tôi biết luôn có một hậu phương vững chắc phía sau ủng hộ tôi. Nhưng cuộc đời này tôi may mắn, tôi đã kiếm được điều mình thích ngay chính ngôi trường này.

Ngày đầu tiên đến lớp, cảm giác chẳng khác thời học sinh là bao! Hồi hộp và lo lắng nhưng trong lòng đầy sự mong chờ. Môn dược học đầu tiên là kỹ năng học tập, nghe thật cao siêu nhưng học thì siêu vui. Buổi học đầu tiên đối diện với những gương mặt ngơ ngác còn lạ lẫm thầy Đoàn đã cho lớp chơi trò Ice Break. Không quen biết gì nhau nhưng hỏi đủ thứ nhờ thế mà không khí đỡ ngại ngùng biết bao! Giờ nhớ lại quá khứ ấy tôi cảm thấy rất hài vì mối quan hệ trong lớp của chúng tôi bây giờ có thể xem như dìm hàng đối phương không thương tiếc nữa rồi! Những hành động rất đời thường được đưa vào bài học, tôi nghĩ mình như một em bé cấp 1 được thầy hướng dẫn sử dụng thang máy, cầu thang, nhà vệ sinh,… thật lịch sự và chuyên nghiệp vì tôi “Tôn trọng hình ảnh cá nhân, tôn trọng hình ảnh Việt Mỹ” Hay những giây phút cả lớp hú hét, ngượng ngùng vì học một đề tài quá nóng bỏng “Tình yêu và tình dục” Thầy đem bao cao su vào lớp với nhiều tình huống hấp dẫn, gây cấn khiến cả lớp cười ầm không dứt. Không những thế, tôi học được rất nhiều kỹ năng qua mỗi bài học như: quản lý tiền bạc, thời gian, sử dụng mindmap,..Mỗi ngày về nhà tôi đều khoe và kể với ông bà những gì mình học ờ trường vui và thú vị thế nào! Cảm giác thật khó tả! Tôi quên đi hẳn những nỗi trăn trở lúc đầu, quên đi những lời nói của bạn bè “Mày sao học kinh doanh được” “Sao lại chọn học cao đẳng vậy” Tôi không quan tâm nữa vì tôi biết tôi thích vậy là đủ.

Đối với tôi, Việt Mỹ là một đại gia đình chan hoà và hạnh phúc. Thầy Đoàn là chủ nhà chân dài thân thiện mà cũng nghiêm khắc và khó tính nhưng thầy rất tâm lý và cái gì cũng biết về lứa tuổi chúng tôi. Thầy Khang giống một quản gia nắm giữ tình hình thành viên trong gia đình, có chút nghiêm túc nhưng khi thoát khỏi hình ảnh người thầy thì Mr.Khang lại hài hước và quậy một cách không thể kiểm soát! Trong gia đình có hai người mẹ là cô Nga và cô Hằng. Cô Nga hiền, hay cười, từng bài giảng của cô Nga đều sôi nổi, ngộ nghĩnh và chúng tôi như được quay về tuổi thơ. Cô Hằng hay cười, hát hay, cô luôn nhẹ nhàng, tinh tế và triết lý sâu sắc. Hoành ca sư phụ chỉ dạy tôi cách đây không lâu nhưng tôi ngưỡng mộ sự dí dỏm, vui tính và rất “bụi đời chợ lớn” của thầy. Khi học Ca sẽ chẳng biết hai từ buồn ngủ mà chỉ có hay và thú vị mà thôi! Mỗi thầy cô Việt Mỹ là một bông hoa rực rỡ mang sức hút riêng biệt và quyến rũ. Họ toả hương thơm ngát để truyền thụ, nuôi dưỡng những chồi non đang nở vươn mình vào đời. Tôi nể và kính trọng thầy cô của mình, họ truyền động lực cho tôi rất nhiều và mỗi ngày đến trường với tôi là một ngày vui vì sống trong sự chỉ dạy tận tình của thầy cô và không khí sôi nổi, đoàn kết của bạn bè đáng mến. Việt Mỹ là gia đình thứ hai của tôi!

Tôi của quá khứ và hiện tại vẫn là một cô gái vui vẻ, hoà đồng và hài hước. Tôi không có sự thay đổi quá lớn về tính cách vì tôi yêu sự lạc quan trong tâm hồn mình. Điều tôi thấy có sự thay đổi trong bản thân là cách suy nghĩ và nhìn nhận. Tôi của ngày xưa dù tự tin nhưng không xác định được phương hướng mình phải đi, không được trải nghiệm và mọi thứ chỉ qua sách vở khô khan và thiếu thực tế. Còn bây giờ? Tôi đã biết tận dụng điểm mạnh của mình, tôi biết lợi thế cạnh tranh của mình là khả năng ăn nói và tạo dựng niềm tin trong mối quan hệ với mọi người. Tôi biết cách đẩy mạnh những ưu điểm của bản thân và nhận ra những khuyết điểm tồn tại trong bản thân tôi. Điều ấy tuyệt vời vô cùng!

Những cuộc thi, hoạt động ở trường cũng làm tôi thay đổi và trưởng thành. Trước đây chưa từng nghĩ sẽ đi bán hàng vỉa hè lề đường, chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng khi tham $50 Challenge tôi đã làm điều đó ! Kinh nghiệm nhận được là những món quà quý giá dành cho những ai dám mạo hiểm và nhiệt huyết! Tiếp nối những cuộc khám phá là những chuyến đi từ thiện do trường và thầy cô tài trợ. Tôi may mắn khi được tham gia hoạt động “Ấm tình Hậu Giang” quen biết thêm nhiều anh chị tình nguyện, đốt lửa trại, làm việc hăng say nhằm tạo một sân chơi thật bổ ích cho các em nhỏ. Sau chuyến đi này tôi tiếp tục lên đường tham gia chương trình “Hiểu và thương” Đây là một kỷ niệm khiến tôi khó quên vì những cảm xúc lúc ấy khó có thể viết thành lời! Chỉ biết sau những chuyến đi này điều tôi học được là bản thân mình quá may mắn khi có tất cả những gì ở hiện tại, tôi thấy cuộc đời này ý nghĩa và mình cần phải hành động thiết thực để bức tranh cuộc sống này thêm kỳ diệu và tươi đẹp hơn. Dù mỗi chuyến đi đều chứa đựng nhiều sự vất vả và mệt mỏi nhưng nó có xá chi cho những gì tôi nhận được từ họ. Cảm ơn Việt Mỹ tạo điều kiện cho tôi có những cơ hội này.

Bây giờ tôi đã là cô sinh viên quản trị kinh doanh cuối năm nhất. Tôi hài lòng và đam mê với ngành học mình đang chọn. Mỗi ngày đều đến trường vui vẻ gặp thầy cô và bạn bè. Tôi hiểu bản thân mình muốn gì và được thoả sức sáng tạo đam mê với những gì mình có. Tôi có một team đáng tin cậy từ những người bạn chung ngành và nhóm tôi sẵn sàng hỗ trợ nhau khi cần. Tôi đang hạnh phúc với lựa chọn tương lai của mình thì chợt nhận ra kỳ thi đại học đã trôi qua và rất nhiều các bạn trẻ hiện tại giống tôi ngày trước chẳng biết mình sẽ đi về đâu! Nghe những lời tâm sự của các bạn và cả những người bạn của tôi ngày xưa tôi chỉ biết nói rằng “Bạn hãy thử đi, mạnh dạn mà theo đuổi những gì mình chọn! Đại học không phải là con đường duy nhất nhưng hãy tìm cho mình một môi trường rèn luyện phù hợp” Nhiều bạn bè tôi ngày trước giờ họ vẫn chưa xác định được họ muốn gì, có những người học vật vờ mãi chạy theo ngành họ không thích rồi kể ra với biết bao chán nản ! Họ tâm sự và thích cách tôi tận hưởng cuộc đời sinh viên, thật thú vị và đầy đam mê. Tôi có mục tiêu để phấn đấu và sắp tới sẽ là những kế hoạch kinh doanh cùng bạn bè. Chẳng biết tôi sẽ đi được bao xa nhưng khi biết được điểm khởi đầu là tôi đã có được một cuộc hành trình đáng hy vọng. Cảm ơn Việt Mỹ cho tôi một môi trường tuyệt vời

Cảm ơn Việt Mỹ cho tôi gặp những giảng viên có tâm và tận tình.

Cảm ơn Việt Mỹ kết nối tôi và những người bạn cùng lý tường.

Cảm ơn Việt Mỹ vì đã giúp tôi hiểu bản thân và thay đổi!

Việt Mỹ và Tôi. Mãi yêu!

Nguyễn Tuyết Hằng – BMS2015

Tác giả: Cao Đẳng Việt Mỹ - Ngày viết: 28/09/2016

Danh mục: Việt Mỹ và tôi

ĐỂ LẠI CÂU HỎI NẾU BẠN CÓ THẮC MẮC