Mai Thị Cẩm Nhung

Mai Thị Cẩm Nhung: “Tương lai của mình thì mình có quyền quyết định”

Vào khoảng thời gian này năm ngoái chính xác là 2 ngày sau khi biết điểm kì thi trung học phổ thông. Thay vì nôn nao đi tìm trường để nộp hồ sơ, lo lắng với điểm sàn lên xuống của những trường đại học công, tôi và cô bạn thân có đôi chút khác biệt so với các bạn cùng trang lứa. Chúng tôi đã có quyết định cùng vào học tại một trường, đặc biệt hơn lại là trường cao đẳng chứ không phải là đại học như xu thế mà bao nhiêu người đang tất bật chạy theo. Không những vậy trường Cao đẳng mà chúng tôi lựa chọn còn là trường Cao đẳng tư chứ không phải trường công. Khỏi phải nói về phản ứng của những người xung quanh: chê cười có, coi thường có, bảo mình đua đòi, bảo mình điên không biết suy nghĩ vì  “người ta học ĐẠI HỌC CÔNG ra còn chưa có việc làm, tụi bay học trường đó ra ai mà dám nhận mày”, hay câu nói thường xuyên được nghe là  “ủa hồi đó tao thấy mày học cũng được lắm mà sao học cao đẳng tư vậy, không đủ điểm hả?”. Thật lòng là khi nghe mấy câu đó tôi tự ái ghê lắm nhưng suy nghĩ duy nhất trong tôi lúc đó là tại sao đã bao nhiêu người đi trước đi con đường đó không thành công rồi mà mình vẫn phải đi theo. Nói là làm, mặc kệ lời bàn tán từ mọi người xung quanh, tương lai của mình thì mình có quyền quyết định, tôi đăng kí vào trường Cao đẳng Việt Mỹ. Quyết định này thực sự không phải do nông nổi hay muốn thể hiện cái tôi với những người xung quanh rằng mà là sự tìm hiểu từ khoảng thời gian khi tôi còn đi học lớp 12. Đúng ra là chúng tôi có dự định sẽ đi du học Singapore nhưng vì chi phí cho 4 năm học đại học tại Singapore cũng không phải là rẻ. Để tiết kiệm chi phí cho gia đình chúng tôi tìm đến con đường khác, đó là chương trình bằng cấp quốc tế để có thể đi học tiếp tại các quốc gia khác. Lựa chọn đầu tiên của chúng tôi là trường FPT nhưng sau khi đi tham quan trường thì tôi cảm thấy môi trường ở đó không phù hợp và ngành nổi trội ở đó cũng không phải là chuyên ngành về Nhà hàng khách sạn. Sau đó vô tình chúng tôi nhìn thấy trường này trong tập hồ sơ các trường mình đã được tư vấn rồi bắt đầu tìm hiểu, đi tham quan trường, tham gia Open day. Chúng tôi bị lôi cuốn bởi chương trình học và môi trường nơi này và quyết định sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ quay lại đây. Hơn ai hết tôi biết mình may mắn khi ba mẹ chấp nhận tôn trọng mọi quyết định của tôi khi tôi đủ 18 tuổi, mặc dù cũng như bao nhiêu bậc làm cha làm mẹ khác tôi biết không nói ra nhưng ba mẹ tôi cũng buồn và thất vọng mỗi khi người ngoài hỏi con anh/chị học trường nào? Tự hứa với bản thân là sẽ cố gắng hết sức trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể chứng minh cho mọi người thấy rằng quyết định của bản thân mình chắc chắn là đúng cũng như không làm mất đi sự tin tưởng của ba mẹ.

Cẩm Nhung

Bao nhiêu sóng gió cũng dần lắng xuống, chuẩn bị cho bao nhiêu trải nghiệm bất ngờ CHỈ CÓ TẠI VIỆT MỸ. Ngày đầu tiên nhập học tôi có phần hơi khó chịu vì lịch học gì mà NHẸ quá, nhưng chúng tôi quên mất rằng mọi thứ hay ho đang đợi ở phía sau, chặng đường 8 học kỳ vẫn còn nguyên. Những buổi học tiếp theo khác với những nơi khác, không phải Triết học hay Quân sự mà một môn học mới hơn tưởng chừng mình đã quá quen thuộc là môn “ Kỹ năng học tập ”. Lần đầu tiên trong khoảng thời gian đi học tôi được học về những cách sử dụng những tiện ích công cộng sao cho ĐÚNG. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng chưa từng một ai dạy bạn thì chưa chắc bạn đã làm đúng, vậy mà khi bước ra ngoài bạn sẽ có thể bị đánh giá bởi những điều đó. Rồi đến cách làm việc nhóm học cách tương tác với người khác hay tôn trọng và bình tĩnh lắng nghe quan điểm đồng đội và phản biện lại những câu hỏi từ đội khác. Tất cả đều cần phải được rèn luyện lâu dài. Đáng sợ nhất với tôi trong thời gian đó là bài tập đứng trước lớp 1 phút và nói về những điều bạn thích rồi tăng dần lên 2, 3phút. Đó là lần đầu tiên tôi thấy 1 phút dài đến vậy. Tưởng đơn giản nhưng không hề đơn giản khi bạn đứng trước rất nhiều người mà mình chưa từng quen và nói vài điều gì đó. Cảm giác duy nhất lúc đó của tôi là Run và Run mặc dù trước đây ở cấp 3 tôi đã từng làm điều này rồi. Nhưng ít ra đứng trước người quen vẫn đỡ đáng sợ hơn so với người lạ. Sau một vài lần thì mọi thứ có vẻ ổn hơn tôi nhận ra không phải là mình không thể chỉ là mình chưa kịp thích nghi với mọi thứ mới mẻ thôi.

Phần đặc biệt nhất là khi thứ mang tên Assignment xuất hiện, ban đầu tôi chưa biết phương pháp học hiệu quả cũng như chủ quan nên những tuần gần hạn chót nộp bài, chúng tôi gần như áp lực kinh khủng khi mà liên tục thức đêm để viết bài và cũng nhờ vậy mà tinh thần đồng đội tăng lên khi mà 12h khuya là gọi Skype cho nhau để nói chuyện cho đỡ sợ ma và củng cố tinh thần để không bỏ cuộc giữa chừng. Qua học kì kinh hoàng thì học kỳ này chúng tôi đã có kế hoạch học tập khoa học hơn là mỗi tuần sẽ làm trước một ít để không dồn đến cuối kỳ.

Sau gần một năm gắn bó với nơi này tôi cảm thấy thật sự biết ơn Việt Mỹ khi biến một đứa không biết gì về tiếng Anh ngoài việc làm bài tập bằng cách học thuộc và dùng mẹo của thầy cô, bây giờ có thể nghe, hiểu và nói được một ít khi học môn Anh văn mà giảng viên nói hoàn toàn bằng tiếng Anh. So với các bạn ở trình độ cao hơn tôi biết mình vẫn sẽ còn phải học rất nhiều nhưng với bản thân tôi thấy đây cũng có thể được xem như một chuyển biến tích cực để mình tiếp tục cố gắng. Bên cạnh đó thì bây giờ việc làm việc nhóm hay thyết trình trước người lạ với tôi bây giờ cũng đã không còn là điều khó khăn.

Một điều tôi tự hào hơn nữa là về đội ngũ giảng viên của Việt Mỹ. Thầy cô của Việt Mỹ là những người thật sự rất giỏi và có những người thành công khi họ còn trẻ. Thầy cô là những người đã và đang đi làm việc trong thực tế cho nên họ dạy chúng tôi không phải bằng kiến thức khô khan đơn thuần và rập khuôn trong sách vở, họ cho chúng tôi ra ngoài xem thực tế ngoài kia diễn ra như thế nào, người tuyển dụng cần gì và muốn gì, họ dạy chúng tôi bằng chính những trải nghiệm thực tế, những khó khăn họ đã vượt qua để có được như ngày hôm nay và bằng cả tâm huyết của họ với nghề, với sinh viên. Thầy cô nơi này không đơn thuần là người dạy cho bạn kiến thức, họ sẵn sàng trở thành bạn của bạn để lắng nghe câu chuyện của bạn và chia sẻ nó một cách chân thành. Không có khoảng cách giữa thầy cô và sinh viên, tất cả mọi người có thể chia sẻ với nhau, cùng nhau làm và vượt qua những thử thách mà bạn đang gặp phải. Thậm chí thầy cô cũng có thể quậy tưng cùng bạn, vì thầy cô Việt Mỹ teen lắm nha, luôn luôn theo kịp với những điều mới mẻ ngoài kia và chấp nhận thay đổi để hiểu được sinh viên, chấp nhận cho bạn sai, bạn thất bại và sẽ cùng bạn làm lại. Miễn là bạn tự làm điều đó bằng chính năng lực của mình. Cũng nhờ thầy cô mà mơ ước được học tập và làm việc tại nước ngoài của tôi đã không trở nên quá xa vời, họ giúp tôi tìm ra con đường mà tôi sẽ đi.

Thật sự cảm ơn Việt Mỹ vì những trải nghiệm tuyệt vời này!

Mai Thị Cẩm Nhung – BMH2015

Tác giả: Cao Đẳng Việt Mỹ - Ngày viết: 12/10/2016

Danh mục: Việt Mỹ và tôi

Tags: Mai Thị Cẩm Nhung, Trường Cao đẳng Việt Mỹ

ĐỂ LẠI CÂU HỎI NẾU BẠN CÓ THẮC MẮC